TING L¼NG
                          Ngô Minh H¢ng

                           Tôi vi‰t mãi bao næm chÜa tr†n,
                        M¶t bài thÖ thÜÖng nh§, nh§ thÜÖng quê.
                        Quê tôi Çó xÜÖng chÒng cao có ng†n,
                        Và máu hÒng loang ÇÕ cä sÖn khê.

                        Quê tôi Çó, bÓn nghìn næm bÃt khuÃt,
                        Dâu bi‹n tang thÜÖng, hÜng ph‰ bao th©i.
                        Thæng long cÛ bóng rÒng bay r®p ÇÃt,
                        Sông Båch ñ¢ng  c†c nh†n vÅn n¢m phÖi.

                        Quê tôi Çó bÀu tr©i Nam nܧc ViŒt,
                        Næm cºa Ô, Ba mÜÖi sáu phÓ phÜ©ng
                        Giòng HÜÖng giang vÅn muôn Ç©i tha thi‰t,
                        B‰n Ninh KiŠu, tà áo tr¡ng nÒng hÜÖng.

                        Quê tôi Çó, bi‹n sông ÇÀy tôm cá,
                        Nh»ng ru¶ng ÇÒng bát ngát cánh cò bay.
                        Gi†t n¡ng Ãm áp tình mái lá,
                        Làn gió hiŠn ru ti‰ng sáo cung mây.

                        Quê tôi Çó bây gi© xa xôi l¡m,
                        Ai tham tàn, ai cܧp mÃt quê tôi.
                        Thân vong quÓc Ç©i låc loài cay Ç¡ng,
                        Ki‰p tha hÜÖng, tûi nhøc phÆn con ngÜ©i.

                        ChÜa th‹ ch‰t  nên tôi còn phäi sÓng,
                        SÓng Ç‹ vŠ nhìn låi mänh quê tôi.
                        ñã có lúc chiêm bao làm Phù ñ°ng,
                        GÜÖm Mê Linh mÖ môt thuª và tr©i.

                        M¶ng không th¿c vì tài hèn phÆn bé,
                        Nên thÖ tôi vi‰t mãi ch£ng thành l©i,
                        ThÖ nܧc m¡t xin gºi vŠ quê mË,
                        N‡i u hoài thÓng kh° cûa mình tôi.
                                                       Ngô Minh H¢ng